Đã rất nhiều người hỏi cô rằng: tại sao không một lần níu kéo để anh ở lại bên mình? Cô đã không làm như vậy bởi vì cô nghĩ mỗi người một suy nghĩ khác nhau và cô cũng tin rằng khi đã đưa ra quyết định cho một việc gì đó anh cũng từng đắn đo và suy nghĩ.
Cô đã muốn nói với anh thật nhiều nhưng có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội. Ngày anh ra đi cũng là lúc cô cho mình một lần được khóc và khóc thật nhiều với hy vọng những giọt nước mắt có thể làm cô quên đi tình yêu của anh. Cô yêu anh và tin rằng anh chưa bao giờ nói dối cô! Thế là 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày... và rồi thời gian cứ thế lặng lẽ qua đi nhưng sao nỗi đau trong lòng cô vẫn còn đó. Nó khẽ nhói đau khi ai đó vô tình nhắc đến anh với những câu hỏi mà không có câu trả lời. Cô chọn cách ''im lặng'', phải chăng cô yêu anh quá nhiều. Tuy là thế nhưng chưa bao giờ cô cho phép người khác suy nghĩ không tốt về anh. Cô luôn tôn trọng quyết định của anh bởi vì cô nghĩ: ''cô và anh vốn dĩ khi được sinh ra đã là ở hai nơi khác nhau, nếu đã thuộc về hai thế giới thì làm sao ở bên nhau được chứ?''.
Cho dù anh có yêu cô thì liệu tình yêu đó có đủ lớn để anh phải hy sinh công việc, bạn bè và điều quan trọng nhất là gia đình anh hay không? Cô không bắt anh phải chọn lựa bởi vì nếu là cô thì cô cũng làm thế thôi. Một điều ước mà cô thầm mong là hy vọng nhỏ nhoi được ở bên anh và cùng anh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Rồi mai đây trên con đường anh đi sẽ không còn có cô bên cạnh.
''Hãy sống thật tốt nha anh, đôi khi lợi danh và đồng tiền có thể cho anh được những thứ anh cần nhưng không thể mua được tình yêu và hạnh phúc''. Nó đã cho anh thì nó cũng có thể lấy đi bất cứ lúc nào nó muốn. Và cô cũng thế, cô cũng sẽ sống thật tốt khi không có anh bên cạnh, đi tiếp con đường cô chọn và sẽ tìm được người cho cô tình yêu và hạnh phúc thật sự!
Cũng có thể bất chợt những lúc kỷ niệm xưa ùa về, nước mắt cô lại rơi. Cô luôn mong đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ thôi, để khi thức dậy vẫn thấy anh bên cạnh, cô sẽ ôm chặt lấy anh và nói rằng ''em yêu anh nhiều lắm''. Nhưng đó lại là sự thật, cô đã mất anh thật rồi, một người khác đã thay cô đứng bên cạnh anh. Phải đến bao giờ nỗi đau này mới không còn đây?
Bao ngày trôi qua với cô thật dài và cô cũng biết được không thể tiếp tục như thế nữa. Cô quyết định không làm phiền anh, cô học cách chấp nhận sự thật phũ phàng đó. Tam biệt anh, tạm biệt những yêu thương tan vào gió, cô không còn ở đó khóc thương và chờ đợi anh về!!!!
Đã lâu rồi cô và anh không gặp nhau. Cô cứ tưởng đã quên anh và sẽ không bao giờ nhớ đến anh nữa. Nhưng giờ đây, cảm xúc, kỷ niệm và nỗi nhớ anh bất chợt ùa về trong cô.
Cô biết mình không nên như thế, không nên nhớ đến anh - một người đã cho cô quá nhiều nỗi đau...